Quá khứ sẽ chẳng bao giờ ngủ yên được nếu như một trong hai ta cứ cố tình đánh thức nó dậy.
***
Đi qua bao nhiêu sóng gió của yêu thương, giờ đây em chọn cách lặng yên để đương đầu với tất cả. Em biết, với cả hai trái tim đã chằng chịt những vết xước của đôi ta thì quên đi là điều không thể, thế nhưng ta sẽ tự khiến mình càng thêm đớn đau, khiến trái tim càng nhớ về nhau nhiều thêm khi cứ níu kéo một điều đã trở thành xưa cũ. Thôi thì cả hai ta nên chọn cách im lặng để sóng gió bão bùng cũng theo đó mà lắng xuống.
Anh hãy thôi tìm cách liên lạc với em, hãy thôi không nhờ gió, nhờ mây nhắn nhủ những yêu dấu, nhớ thương tới em nữa nhé! Em sợ giọng nói ấm áp ấy sẽ khiến mình động lòng, sợ những sợi nhớ sợi thương của anh sẽ khiến trái tim mình tan chảy. Khó khăn lắm em mới tự tạo cho con tim mình một lớp vỏ ngoài băng giá, vậy nên xin anh đừng tìm cách phá vỡ chúng, đừng khiến những giọt lệ yếu đuối giấu phía sau đôi mắt em phải tuôn trào.
Em cũng sẽ chẳng chạy đi tìm anh, sẽ thôi không còn gào thét tên anh trong những giấc chiêm bao đến không hẹn trước nữa. Dù em vẫn nhớ nhưng sẽ chẳng bao giờ khóc lóc gọi anh về, cũng sẽ thôi không dằn vặt bản thân vì tại sao lại bỏ qua tiếng gọi của con tim mà nghe theo lý trí. Em sẽ ngoan ngoãn lặng yên ru mình trong những nhớ thương anh đến khắc khoải, sẽ tự ve vuốt, tự xoa dịu những vết thương vẫn còn đang rỉ máu của trái tim mình.
Quá khứ sẽ chẳng bao giờ ngủ yên được nếu như một trong hai ta cứ cố tình đánh thức nó dậy. Có lẽ khi nhớ nhau ta không cần chạm tới quá khứ, chỉ cần nhớ rằng đã có một thời ta từng cùng nhau miệt mài vun đắp những giấc mơ yêu. Những khi nhớ nhau ta hãy cứ lặng yên nhìn về quá khứ, lặng yên để hiện tại không bị xáo động và lặng yên để thấy rằng ta vẫn chưa hết yêu nhau.
Dù ngày sau có ra sao thì em vẫn sẽ sống bằng một niềm tin rằng tình yêu của đôi mình là mãi mãi. Dù hai đứa chẳng thể đến được với nhau nhưng sẽ không bao giờ một trong hai phải là người cô độc, bởi bất cứ lúc nào ta cũng có tình yêu của người kia luôn sánh bước cùng mình. Rồi sẽ có một ngày trong chuyến hành trình của cuộc đời ta tìm cho mình được những bến đỗ, nhưng dù thế nào thì hãy luôn dành cho nhau một khoảng trời riêng, nhỏ thôi nhưng đủ rộng để mỗi khi ngột ngạt với hiện tại ta có thể bước vào nghỉ tạm, một góc trái tim nho nhỏ để những khi mỏi mệt ta có thể lặng lẽ tự ru mình bằng những ký ức xa xưa.
Bắt đầu từ bây giờ em sẽ lặng yên, để không khiến lòng anh ở nơi xa kia phải thêm một phen dậy sóng. Em sẽ lặng im để dọn chỗ cho những cảm xúc mang tên bình yên ghé đến. Đôi khi yêu đâu cần phải nói mà chỉ cần im lặng để quá khứ ngủ yên, để nỗi đau tự lắng xuống. Đôi khi yêu không cần phải nói mà chỉ cần im lặng để cho nửa kia biết rằng có một người lúc nào cũng mong cho họ được hạnh phúc. Bởi vậy nên từ bây giờ em sẽ im lặng và anh cũng vậy phải không?!
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét