Có những người vì quá chơi vơi , cứ muốn níu lấy ai đó để kéo mình lên. Nhưng khi một kẻ dần ngoi lên thì cũng là lúc có kẻ bị kéo dần rơi xuống. Thế là lại có kẻ bị rơi vào hố sâu đau khổ.
------------------------------------------------
- Này cô bé, nếu gặp lại người đó, em sẽ làm gì?
-Em sẽ bước tới, mỉm cười vui vẻ, rồi tát người đó một cái, sỉ vả vài câu rồi bỏ đi.
-Haha, em làm được sao?
-Em giờ sống bằng lý trí anh à.
-Vậy còn bản năng.
-Bỏ nó đi, cái đầu của em giờ xài rất tốt, việc gì phải lôi cái bản năng ra chứ.
-Em hồi phục nhanh hơn anh tưởng đó.
-Có gì đâu, chỉ cần tỉnh ra và đứng ngoài nhìn vào thì chẳng cần đến 1 cái chớp mắt để nhận ra bản chất vấn đề mà.
-Vậy sao trước giờ em không nhận ra?
-Vì em quá cứng đầu, bướng bỉnh không muốn thừa nhận trái tim mình sai.
-Haha. Bướng bỉnh vậy cuối cùng cũng chịu nhận mình sai sao? Điều thần kỳ nào khiến em tỉnh ngộ vậy?
-Lòng kiêu hãnh. Lượm lại cái lòng kiêu hãnh đã vứt sọt rác của mình để nhìn lại tất cả. Và nhận ra tất cả chỉ là ngụy biện và giả dối. Cả cái quá khứ không có gì là thật ngày xưa nữa.
- Em đang oán hận?
-Không, là khinh thường. Người ta chỉ hận khi người ta yêu thôi.
-Em đã hết yêu?
-Không, nói hết yêu là nói láo. Nhưng nói còn yêu thì nhầm to. Tình yêu đang biến mất dần, nhường chỗ cho sự khinh thường.
-Em có hối hận không?
-Không, em không hối hận vì đã yêu. Tình yêu không bao giờ có lỗi. Em chỉ tiếc cho tình yêu quá đẹp và trọn vẹn của mình, em đã trao nhầm chỗ, phí phạm cả một tình yêu đẹp. Người ta coi như cái giẻ, vứt đi chẳng tiếc.
-Một cô gái như em, hòan toàn xứng đáng có được hạnh phúc. Chỉ cần em chịu khép lại quá khứ.
-Đó là quãng thời gian em muốn xóa bỏ nhất trong cuộc đời mình.
-Ngày xưa em từng mãn nguyện vì quá khứ đó lắm mà.
-Giá như nó có một cái gì đó là thật, thì em xin thề sẽ nâng niu trân trọng suốt cả cuộc đời. Nhưng rất tiếc, tất cả tình cảm và yêu thương kia toàn là giả dối, không hề có cái gì là thật ngoài tình yêu của em.
-Ừhm, sẽ có người đến và trao cho em một hạnh phúc trọn vẹn……..
Những cô gái sống bằng bản năng, khi lý trí thức tỉnh thì thường lạnh lùng đến đáng sợ. Và những cô gái mạnh mẽ, sau cú vấp ngã sẽ càng mạnh mẽ hơn.
Chai lỳ không thèm dựa vào bất cứ một người đàn ông nào để đứng dậy. Tự dày vò mình trong những nỗi đau tột cùng, đau cho hết một lần rồi sẽ thoát ra. Chạm đến đáy rồi thì phải dừng lại thôi. Cái gì cũng có giới hạn của nó, nỗi đau cũng vậy. Đã chạm đến tận cùng nỗi đau rồi thì tự động phải dừng lại rồi ngoi lên thôi.
Có những người vì quá chơi vơi , cứ muốn níu lấy ai đó để kéo mình lên. Nhưng khi một kẻ dần ngoi lên thì cũng là lúc có kẻ bị kéo dần rơi xuống. Thế là lại có kẻ bị rơi vào hố sâu đau khổ. Còn người đã ngoi lên được thì sẽ phủi tay ra đi, mặc cho con người kia đau đớn ngập lặn trong cái bể khổ kia. Người ta hết đau rồi thì người ta đâu dại gì mà quẩn quanh nơi đó, phải ra đi tìm hạnh phúc mới chứ.
Có kẻ cứng đầu tự nhấn mình xuống đáy cuối cùng để rồi ngoi lên. Một mình. Kiêu hãnh đứng trên bờ nhìn lại cái hố đó và phủi tay đi tiếp. Lòng mỉm cười tự nhủ.
“Tại sao phải dựa vào ai đó khi ta có thể đứng dậy bằng chính đôi chân của mình? Chỉ có những kẻ yếu đuối mới phải dựa vào hết người này đến người kia.”
Và khinh thường cả cái kẻ đã lợi dụng mình rồi bỏ đi kia.
Người đàn ông yếu đuối không hề đáng trách . Ai cũng có lúc yếu đuối cần dựa vào người khác.
Còn người đàn ông vì yếu đuối mà đi lợi dụng phụ nữ thì không đáng trách mà là đáng khinh bỉ, đáng khinh bỉ vô cùng.
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét